Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

NỮA ĐÊM...

Nửa đêm thức giấc nhìn trăng khuyết
Đời lẻ loi buồn đến thế sao ?
Giây tơ trói mãi tình ngang trái
Hồn lạc về đâu giữa biển sầu

KHÔNG ĐỀ

Em, thương anh
Đêm lạnh Một mình
lấy thơ làm chăn ấm
và câu chữ Xoa dịu nỗi đau...
Nỗi đau không màu
Nhưng xót xa Tê tái.
Mượn câu thơ đắp lại
Mong mai ngày nguôi ngoai