Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

VẮNG ANH RỒI VÔ NGHĨA CẢ NHÂN GIAN


Chiều vắng anh con phố buồn man mác
Lá rơi nghiêng kìm tiếng nấc tang thương
Gió xạc xào tìm nhau trong cô quạnh
Một cánh chim lạc lõng giữa trời xanh

Ngày vắng anh mây ươm màu giá lạnh
Nụ thường xuân xanh biếc ngủ im lìm
Cả đất trời chìm trong cơn mộng mị
Em tìm quên trong giấc mộng đêm đông

Dẫu cuộc đời loan tràn lời tuyệt vọng
Niềm đau thương ngập phủ lối em đi
Biết ngày mai rồi cũng tròn ly biệt
Thì hôm nay vẫn da diết đợi chờ

Anh ơi!
Nếu ngày mai duyên mình tan vỡ
Xin một lần được gọi mãi tên nhau
Chẳng cần đâu se duyên thắm cau trầu
Còn nhớ nhau, cũng là yêu son sắc

Em ngồi đây lệ nồng hoăn cay mắt
Vắng anh rồi, lòng lạc lối bơ vơ
Vắng anh rồi, tâm can buồn héo hắc
Vắng anh rồi, vô nghĩa cả nhân gian !


(Một kỷ niệm buồn)