Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

GIAN DỐI

Em yêu anh một tình yêu chân thật
Anh nỡ nào lại lừa dối tình em?
Nếu không yêu sao  anh nhắn  từng đêm?
Và mỗi ngày với câu thương và nhớ???

Anh cho em là một con bé dại khờ
Anh nói yêu bằng đầu môi chót lưỡi
Khi tình mặn nồng anh cất bước ra đi
Bỏ mặc  mình em ôm mối tình si

Tim tan vỡ như  tigon  loài hoa ai ví
Trọn cuộc đời em sống trong mộng mị
Mơ một ngày ta đựơc chung đôi
Nhưng hỡi ơi ! tình là gì ?  là gì nhỉ?

Hay chỉ là nước mắt đắng cay
Tình là gì trên cõi đời này?
Hay chỉ là những lời gian dối?
Ôm mối hận đời ,hận cả tình anh

                                             Hoaithuong

TÌM QUÊN

Em sẽ quên những gì không muốn nhớ
Khi dòng đời hai đứa đã buông xuôi

Mai xa nhau xin chớ nói một lời

Niềm nhung nhớ em đây thôi ôm lấy
Em sẽ quên một mai mình thức dậy
Tâm hồn em đã chán ngấy niềm đau

Bận bịu chi cho ngày tháng thêm sầu

Thà quên hết như chưa hề quen biết
Trả cho anh những ân tình tha thiết
Cõi lòng em chai đá kể từ đây

Yêu thương kia ngày đó đã đong đầy

Em trả hết cho tim mình trống rỗng
Còn lại đây con số không vô vọng
Chẳng gì buồn..chẳng tiếc nuối vu vơ

Đời buồn tênh..chỉ còn lại câu thơ

Và mộng hảo bâng quơ làm dấu tích

TÌNH ƠI

Người ơi! giờ đã xa nhau
Làm sao ngăn được đêm thâu nghẹn ngào
Yêu như cơn sóng cuộn trào
Lời anh như mật rót vào hồn em
Đến khi tình đã lên men
Say cơn tình ái ta liền chia ly
Tình ơi! tình lại ra đi
Nỗi đau chết lặng lắm khi lạnh lùng
Dẫu cho còn có nhớ nhung
Chỉ là mộng tưởng không chung lối về

MÌNH EM

Chỉ còn em bên dòng đời hổn độn
Tìm bóng thơ nghe cô độc ngấm ngầm
Gói ghém dòng thương về yên ngủ trăm năm
Cau trầu héo, người ra đi đón gió

Chỉ còn em và tình yêu còn đó
Mưa trôi xa lối nhỏ khuất chiều tàn
Trăng ra đi bỏ lại những đêm hoang
Bình minh thức bàng hoàng thương giọt nắng

Chỉ còn em bên ly cà phê đắng
Nghe mưa rơi bên song cửa ngày đi
Nghe tâm tư rơi nát giọt biệt ly
Âm thầm tiễn một người đi xa mãi

Chỉ còn em ôm ân tình xa ngái
Rướm máu tim đau nhói nhịp cung đàn
Chỉ còn em bên ngõ vắng lang thang
Chìm góc phố đăm chiêu ngàn tư lự

THÀ RẰNG

Thà rằng anh đừng nói yêu
Thì em đâu phải nhận điều đắng cay
Thà rằng cứ để em say
Còn hơn vực dậy tháng ngày mộng mơ
Thà rằng yêu trong vần thơ
Còn hơn yêu thật bây giờ dở dang
Thà rằng đừng có cưu mang
Cứ để em sống bẽ bàng phận em
Thà rằng đừng gặp mỗi đêm
Dù là gặp ảo cũng mềm lòng nhau
Yêu anh vẫn vẹn trứơc sau
Anh nào có biết mắt nâu đợi chờ
Dặn lòng  mình chẳng làm thơ
Mà sao thi tứ vẫn vờ trong tim
Anh đâu ? em mãi đi tìm...???
Ngày đêm mong nhớ nhấn chìm tháng năm
Biết rằng nơi ấy xa xăm
Đã yêu sao chẳng đến thăm một lần?
Lại  đi trách tại số phần
Hay là anh đã không cần có em
Lòng đau nỗi nhớ dâng thêm
Giơ tay đấm ngực tại em thôi mà!
Thà rằng anh đừng nói ra
Con đường em bước chỉ là dõi theo
Anh ơi còn biết  bao nhiêu
Anh nào thấu hiểu những chiều đợi anh
Vọng phu hoá đá cam đành
Thì thôi hẹn lại lai sanh trùng phùng......
                            Gửi tặng một người phương xa

TÂM SỰ CÙNG ANH


la mua thu by chien_than_07.


Từ dạo đó...tôi không làm thơ nữa
Dấu chuyện buồn trong màu mắt nín câm
Những ngón tay che kỷ niệm âm thầm
Xin úp mặt trên ngàn sao rơi vỡ
Con chim lạ bay đi còn tiếc nhớ
Quay lại nhìn hót những tiếng cô đơn
Bấy nhiêu thôi đã dâng dậy tủi hờn
Bao chua xót lịm hồn cô gái trẻ
Vâng ,tôi hiểu tình yêu tôi bé nhỏ
Mà chúng mình duyên nợ gì đâu
Mím môi cười tê tái lạnh xa nhau
Xin cuối mặt không dổi hờn anh nữa
Chiều hôm nay gió thu về tôi ngỡ
Tình yêu mình dang dở mới hôm qua
Mới hôm qua môi ứa nhạt ,mi nhoà
Gậm nhấm trọn những giọt buồn đen sánh
Sau tháng ngày tình yêu chưa chắp cánh
Tôi vẫn còn buốt nhức anh ơi!
Vùng tâm linh nay hoang phế rã rời
Tôi chợt biết dung nhan mình xa lạ
Tôi hiện hữu loài rong rêu sỏi đá
Xin trở về với ảo giác đêm đen
Với niềm đau chất ngất đã từng quen
Với kỷ niệm ngút ngàn rưng rức cũ.
                            Hoaithuong   

RỒI MỘT NGÀY NÀO ĐÓ EM SẼ QUÊN ANH

Rồi sẽ có một ngày chúng ta chẳng còn nhớ đến nhau
Như nhân gian vẫn còn đầy những câu chuyện quên và nhớ
Ngày hôm nay em bảo anh là nhịp thở
Nhưng có thể ngày mai anh cũng chẳng là gì

Rồi sẽ có một ngày em vội vã ra đi
Bỏ quên câu comment anh vẫn thường gửi em vào buổi sáng
Chẳng còn ai post tiếp những entry cho những chiều ảm đạm
Em biết lấp gì vào khoảng trống mênh mông?

Rồi sẽ có một ngày anh cũng bỏ blog đi rong
Chẳng còn ai viết câu chuyện về những ký tự H,A,K,J....nữa ...
Kỷ niệm ngày xưa sẽ dần dần vôi vữa
Nhưng anh với em cũng chưa kịp bắt đầu....
           
Chuyện tình của chúng mình vắt vẻo một cơn đau
Yêu nhau bằng một niềm tin
Cho những entry và comment trên blog
Vì có những vết thương không dễ gì bật thành tiếng khóc
Nên chúng ta cứ mãi trốn tìm trong khoảng trống lặng yên.....

Rồi sẽ có một ngày em sẽ không còn nhớ anh nữa
 Thì anh cũng đừng buồn  em nhé anh ơi
Em nào có muốn quên anh trong đời
Nhưng tại vì định mệnh  nên bắt em phải thế....

Rồi một ngày nào đó anh cũng sẽ quên em đi
 Anh  lại đi tìm cho mình một nàng thơ khác
Em sẽ không buồn và không tiếc nối đâu
Bởi vì em là kẻ bước chân  ra đi trước
Rồi một ngày nào đó em sẽ quên nhanh
Những con đường đã cùng em rong rũi
Những kỷ niệm trong ký ức sẽ phôi pha
Em đành cất lại chuyện tình của đôi ta


Rồi một ngày nào đó trang blog sẽ vắng bóng em
Những bài thơ anh  em không còn  hoạ tiếp
Những lời yêu thương không còn chấp cánh nữa
Anh cũng đừng buồn và đừng trách em nhe anh.
                              Hoaithuong
 

ANH VÀ EM

Em và Anh
Anh vô tình vào đời em trống trải
Thổi cho hồn cơn gió thắm mùa xuân
Tưới mát lòng em vùng đất khô cằn,
Em sống lại từ cõi đời hoang vắng.

Anh vô tình đến như từng giọt nắng
Thắp sáng đời trong bóng tối lặng câm,
Để đời em thôi đau khổ âm thầm
Thôi đẫm lệ trong chiều vàng nhung nhớ

Anh lặng lẽ mang cho em nhịp thở,
Để con tim thôi trăn trở xót xa,
Có chi đâu dù hạnh phúc thoáng qua,
Em vẫn thấy mình thật là may mắn

Anh gặp em nơi Huyền Không thanh vắng
Tâm vẫn sáng trong như ánh trăng rằm
Phải không anh? như tình xưa duyên cũ
Chợt tao phùng, rồi vội vã bứơc đi

Anh đã đến thì đừng đi anh nhé
Đừng để em lặng lẽ giữa cuộc đời
Đừng để lòng dằn vặt mãi không nguôi
Ta hãy sống cùng nốt trầm năm tháng...

                   H/T

KHÔNG PHẢI MÙA THU

Có một chiều nước mắt hóa thành thơ
Khi em một mình nơi Ngõ Vắng
Không phải mùa thu sao lá vàng ủ rũ???
Xao xác rơi...
Có một chiều đếm từng giọt đắng
Mây trời nhẹ trôi mà lòng em trĩu nặng
Nổi nhớ tròng chành...
Không tên...
Có một chiều vắng anh kề bên,
Em mới biết em cần anh đến thế...!...
Day dứt khi mình đã trễ
Chuyến tàu tình
Tách bến....
Xa xăm !...