Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

KHÔNG PHẢI MÙA THU

Có một chiều nước mắt hóa thành thơ
Khi em một mình nơi Ngõ Vắng
Không phải mùa thu sao lá vàng ủ rũ???
Xao xác rơi...
Có một chiều đếm từng giọt đắng
Mây trời nhẹ trôi mà lòng em trĩu nặng
Nổi nhớ tròng chành...
Không tên...
Có một chiều vắng anh kề bên,
Em mới biết em cần anh đến thế...!...
Day dứt khi mình đã trễ
Chuyến tàu tình
Tách bến....
Xa xăm !...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét